TÔI ĐI HỌC (tt)
Mùa hè năm lớp Ba tôi phải xa trường Thượng Tứ vì Cậu Mợ tôi (Ba Mẹ) thất bại trong kinh doanh, cả gia đình, trừ Cậu tôi, phải trở về quê cũ. Vậy là chiều chiều tôi không còn được vào Ba Viên nhổ me đất cho mẹ nấu canh chua; không còn cùng các bạn đá banh 4 gôn trên nhà bát giác; vào mùa hè, ban đêm, không còn được cùng chúng bạn chia phe chơi đánh trận giả; không còn mỗi sáng mùa thu, thật sớm, chạy lên đường Đoàn Thị Điểm nhặt những bông phượng rơi, chưa nở, về lấy các nhị đực đá gà cùng chúng bạn; không còn thứ bảy hay chủ nhật lê la ở các rạp chiếu phim Tân Tân, Châu Tinh…để xin các tờ programme tường thuật các truyện phim về làm sưu tập; không còn mỗi sáng chủ nhật sinh hoạt Hướng Đạo trong khuông viên Tam Tòa thuộc bầy An Tiêm của Anh A-kê-la Hà Thúc Tuân. Phải 4 năm sau, khi lên lớp Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ) tôi mới trở lại Huế, trở lại trường Bồ Đề, từng ngày, từng giờ sống với nó dù chẳng còn mấy bạn xưa, thầy cũ.
Nhưng miền quê đã nhanh chóng cuốn lấy một thằng bé thành thị yếu ớt , ngu ngơ và vô dụng là tôi. Chỉ có cái học là tôi hơn những đứa bạn cùng lứa tuổi còn trong thực tế cuộc sống nông thôn, ruộng rẫy tôi chẳng biết gì cả! Cuộc sống ở thôn làng tuy thiếu thốn, nghèo khó như không điện, không nước máy, không xi-nê, không xe hơi và ít xe đạp…nhưng nó lại có nhiều thứ hấp dẫn rất nhiều một thằng con nít tiểu học. Quả thật tôi đã từng thèm thuồng những kỹ năng sống của một thắng bé nhà quê! Đơn giản như nó có thể leo và cởi một con trâu, nằm trên lưng trâu, đua trâu nhưng tôi thì không biết làm gì với nó và chỉ còn biết đứng từ xa mà nhìn vì…sợ trâu! Một thằng bé nhà quê có thể trèo cây bắt tổ chim; bơi lội, cút bắt dưới sông; ra ruộng đắp đập tát nước bắt cá, ra sông câu cá, chèo ghe…và biết bao điều hấp dẫn khác! Một thằng bé thành thị biết làm gì bây giờ? Bởi vậy hồi đó tôi đã thấy thích bài hát của Phạm Duy: “Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ…”! Ở quê tôi người lớn hay nhát (dọa) trẻ con:” Mày mà nhát học (làm biếng học) thì cho mày đi chự (giữ) trâu!”. Nhưng ngay mùa hè đâu tiên tôi đã thích đi chự trâu hơn đi học!
Cuối hè, Mẹ tôi xin cho tôi vào học trường Hải Diên Thanh và để tiện xếp lớp Ông Hiệu trưởng bắt tôi phải thi vào lớp dù chỉ có chưa tới mươi học sinh chuyển trường. Kết quả, tôi xếp thứ 2. Chị Điệp cũng thi vào lớp Nhì như tôi nhưng hơn tôi một điểm và xếp thứ nhất. Nhưng tôi chẳng buồn tí nào vì chị lớn tuổi hơn tôi nhiều, đã có mông có ngực, có dáng của một thiếu nữ đã trưởng thành. Quả thực, chị Điệp chỉ học chung với tôi một năm lớp nhì và nửa năm lớp nhất là có người đi cưới chị! Chắc ngày chị Điệp đi lấy chồng lớp tôi chẳng có ai buồn vì thất tình. Còn tôi chắc chắn là không.