Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN


          Mục PHIẾM của báo Sài Gòn Tiếp Thị là mục tôi luôn đọc đầu tiên khi cầm một tờ báo mới. Chỉ là chuyện PHIẾM thôi nhưng đọc đôi lúc rất nhức nhối! Bài NƠI KHÔNG BIẾT GỌI LÀ GÌ của Người Già Chuyện trên số báo ngày 21.2.2014 cũng là một bài báo như thế của tác giả.
     Bài này dành cho những bạn chưa đọc. Đọc rồi đọc lại cũng"bui"!

Phiếm
Nơi không còn biết gọi là gì
– Sao mặt mày ông tái mét vậy? Tụt huyết áp sao còn ra đây uống càphê?
– Tối qua tôi mới xem xong cái clip thầy trò đánh nhau, tới giờ vẫn tim đập chân run!
– Sao ông không chịu lên mạng xem các tin cướp giết hiếp thường xuyên cho nó chai dần cảm xúc, chừng đó đọc được chuyện sốc cỡ nào cũng tỉnh như không!
– Tôi không sợ chỉ vì riêng chuyện đó, mà vì điểm qua một số vụ gần đây thì tôi thấy hình như mình đang sống trong một thế giới mà nhiều đơn vị nền tảng của bộ máy xã hội loài người đều biến dạng thành cái... không biết gọi là gì! Này nhé: một nơi mà thầy trò tha hồ dùng đòn thù với nhau có còn là nhà trường?
– Không còn.
– Một nơi mà bốn học sinh lớp 10 hiếp dâm bạn trước cổng trường có thể gọi là học đường?
– Không thể.
– Một nơi mà người nhà bệnh nhân rượt đánh y bác sĩ có đáng gọi nhà thương?
– Không đáng.
– Một nơi mà chánh án bị phụ nữ trùm quần lên đầu có thể gọi công đường?
– Cũng không.
– Thôi thôi đừng hỏi nữa! Ông làm tôi sợ quá: thế thì hình như chúng ta không còn sống trong thế giới bình thường! Thậm chí tôi vừa sực nghĩ không biết cái nơi chúng ta đang ngồi có đúng là quán càphê không?
Chị Ba chủ quán đột ngột xuất hiện:
– Ê hai cha già kia, bộ tính nói chuyện giả điên giả dại để lát xù tiền càphê hả? Uống xong không trả tiền là bà bóp cổ đấy nhá! Đúng là thời buổi đảo điên không tin ai được!
NGƯỜI GIÀ CHUYỆN