MÀY ĐÂU RỒI SÓC ƠI
Từ mấy năm rồi, sáng nào đứng trước sân tập thể dục tao cũng thấy mày đi về. Thoạt đầu tao cũng không để ý và cũng không biết mày là con gì! Nhưng sáng nào cũng như sáng nào,từ rất sớm, tao cũng thấy mày chạy trên bó dây cáp điện,điện thoại, cáp truyền hình với cái đuôi dài rất mượt. Quê tao không có sóc và mày là con sóc đầu tiên mà tao biết và làm quen. Từ sợi dây cáp mày lần qua mái hiên nhà tao, chạy lên nóc và sau đó nhảy lên bụi tre vào vườn cây trái sum sê của ai đó sau nhà. Tao biết, những ngày tháng đầu mày rất sợ tao vì khi thấy tao mày chạy rất nhanh và cất lên tiếng kêu “két két” mà tao rất ghét và thấy tiếng mày kêu là dỡ nhất trong các tiếng kêu của các con vật mà tao biết! Nhưng rồi ngày tháng cũng đã làm mày thấy tao là một người bạn dễ gần vì tao chưa bao giờ có một hành động hay tiếng la hét nào để xua đuổi mày hay làm mày sợ. Đôi khi trên đường đi ăn về, thấy tao, mày cũng không e dè dừng lại trên bó dây cáp và nghiêng ngó nhìn tao. Cứ thế, tao và mày quen nhau, ngày nào cũng gặp nhau và việc ai người đó làm. Chuyện đó như là một điều hiển nhiên và tao coi mày như là của tao dù tao không biết nhà mày, vợ (chồng) con mày thế nào. Tao chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó, mỗi sớm mai khi tập thể dục tao sẽ không bao giờ thấy mày nữa!
Hơn một tuần nay miếng vườn sau nhà người ta đốn hạ cây cối để đào móng xây nhà. Buổi sáng cuối cùng tụi mình còn gặp nhau và mày còn dừng lại kêu “két két” như để trêu chọc tao vì như thể mày biết tao rất ghét tiếng kêu của mày.
Tao đâu biết đó là tiếng kêu mày giã biệt tao!
Bây giờ tao thấy nhớ tiếng kêu dễ ghét của mày, nhớ màu lông đen với cái đuôi dài rất mượt của mày.
Mày đâu rồi,sóc ơi?